Mùa Xuân 1975, trời bỗng nhiên trở gió. Ngọn gió Bắc Nam gầm rú và cuồng xoáy. Mây chập chùng đùn lên đen kịt khắp vùng trời Tây Nguyên. Cơn bão lửa trào lên đốt cháy những Buôn Làng, Phố Thị. Lửa luồn lách qua các chiến hào, nung chảy những hàng rào kẽm gai vốn để ngăn chặn thế lực tàn ác được nuôi dưỡng bởi chủ nghĩa thù hận tràn vào vùng đất đang an vui trong tình thương yêu đồng chủng.
Cơn bão lửa tàn khốc của Quá Khứ Hãi Hùng quật một cú thật mạnh, hất tung tôi và những đồng đội bay khỏi đỉnh núi Chư Prong trên cao nguyên Trung Bộ và vất chúng tôi xuống một khe núi của dãy Hoàng Liên Sơn thuộc miền Tây Bắc Bộ.
Trong cuộc đời, mỗi chợt nhớ thường ngày, hay phải nhớ đúng ngày chúng tôi bị cơn bão lửa thổi bay vào miên viễn xót xa. Nỗi đau lại dấy lên. Nỗi đau của ngày 30 tháng 4 năm 1975 không thể nguôi ngoai. Mãi mãi nỗi đau còn đó.
Mời các bạn, những đồng đội của tôi, và những người đã chịu sự hệ lụy đau thương bởi cơn lửa hận thù của 40 năm về trước, nghe những bi khúc xót xa lướt trên những thảm trạng tang thương !
Thương và Đau lắm đồng bào ơi! Nhân loại ơi!
Người chinh nhân thuở ấy.
Cao Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét