Nhà Việt Nam
"Nhà Việt Nam" trong thơ Cao Nguyên
Home is where the heart is - Trái tim ta ở đâu, nơi ấy chính là nhà.
Nhưng cũng có khi,
Ta muốn ta ở đâu, nơi ấy chính là nhà - Home is where I want to be.
Với một kẻ bỏ quê, ra đi, sống trên xứ người, thì quê nhà ở đâu?
Nơi ta muốn sống, hay, nơi ta tưởng nhớ?
42 bài thơ như 42 lần đối diện câu hỏi: "Quê nhà ta đâu?"
Không, không thể là 42 lần mà phải là 42 ngàn lần. Khi trăng lên, khi chiều xuống, khi tuyết rơi, khi gió nổi, khi nắng dọi ... mỗi mỗi đều có thể gợi lên nỗi đau quặn thắt, để rồi lòng tự hỏi lòng "Hương quan hà xứ thị?"
Vì đâu? Do đâu?
Chỉ vì hai chữ "Việt Nam"!
Hai chữ nghe rền như tiếng bom đạn rít bên tai trong chiến hào.
Hai chữ nghe đau như cái chết tức tưởi của người bạn cùng màu áo.
Hai chữ nghe mềm như chiếc lá me rơi trên những con đường.
Hai chữ mà chỉ có thơ mới diễn tả hết nỗi niềm.
Nhà Thơ làm thơ để tưởng nhớ, để mộng mơ, để nhớ quê nhà Việt Nam hoang tàn đổ nát, để rồi mơ về một mái nhà Việt Nam đầm ấm chan hòa.
Cao Nguyên là một tên không xa lạ với những người Việt yêu thơ. Thơ anh được bạn đọc ưu ái đón nhận vì ý mới, chữ lạ, nhưng lý do chính có lẽ vì bài thơ nào cũng luôn ẩn hiện hai chữ "Việt Nam".
cứ kể như mình chẳng có chi
danh đành không, lợi chẳng còn gì
ngày sinh, quê quán - ghi trên giấy
nhẹ vóc trần, "sinh ký tử qui"!
mà rõ khổ, "qui" về đâu chứ
quê đã không, nhà cửa cũng không
chỉ còn nhớ cánh đồng quá khứ
thương luống cày, ngô lúa trổ bông
Thơ Cao Nguyên thường giản dị như thế; một gã xa nhà, nhớ quê, rồi... làm thơ!
Biết bao biến cố đã xảy ra trong một đời người, nhưng dường như tất cả đều nhạt nhòa, để chỉ còn những nét đẹp thuần hậu của đất mẹ hiện lên tươi mới: những luống cày, những cây lúa, những bắp ngô, những cánh rừng, những hàng lá me... Đó không chỉ là Việt Nam của riêng nhà thơ, đó là Việt Nam của nhiều người, rất nhiều người.
Nhưng nếu nói thơ Cao Nguyên giản dị cũng không đúng, vì đây đó những con chữ bật ra khỏi dòng thơ, khiến ta không khỏi rung động bồi hồi.
vậy mà đi hút vào sâu
không lời kịp nhắn về đâu, chỗ nào
nền trời vắng một vì sao
lòng người nước mắt rưng đau dọc đời
em về ngồi giữa chơi vơi
uống trăng như thể rượu mời thuở xưa
hỏa châu sáng mấy chưa vừa
còn chong con mắt thắp thừa lòng tin
Suốt đoạn thơ trên không chữ nào không đơn giản nhưng có thể vẽ nên một màn đêm thăm thẳm mà sáng trưng khiến ta liên tưởng tới bức danh họa "The Starry Night" của Van Gogh.
Nếu những chữ "sao, trăng, hỏa châu" tạo nên thứ ánh sáng trắng vàng chói mắt, thì những chữ "hút vào, chưa vừa, chong con mắt" khiến lòng ta chùng xuống như khi nhìn vào bầu trời đen thẫm.
Và, trong khung cảnh thiên nhiên huyền nhiệm đó là... nỗi đau!
"Lòng người nước mắt rưng đau dọc đời"
Hai chữ "dọc đời" sắc, mạnh như chẻ đôi sống lưng.
Đấy có phải là sống lưng Trường Sơn của Mẹ Việt Nam?
Dãy Trường Sơn bị xẻ dọc, băm nát chỉ vì những tham vọng điên cuồng.
Thơ Cao Nguyên chất chứa nhiều nỗi đau.
Đó là những "giọt lệ hồng/ kết tụ bởi máu và nước mắt /từ những cái chết / vì muốn bảo vệ quê hương và đồng loại"
Đó là "những vết cắt của thời gian / của biến cố / thân tâm em lúc lành lúc vỡ /
nước mắt em lúc ở lúc đi".
Đó có là "bạn chém sau lưng, kẻ thù đâm trước ngực / những vết thương nhức nhối không ngừng"?
Và đó còn là hơn nửa thế kỷ, vẫn thấy "tấm lưng cuộc chiến còn nguyên / chỉ thêm vết đạn xuyên tim xoắn vào!"
Với một người mà niềm đau luôn luôn vây phủ thì câu hỏi: "Nhà ta đâu? Nơi muốn sống hay nơi tưởng nhớ?" trở nên cực kỳ ngớ ngẩn.
Bởi chưng, con người ấy sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi mái nhà xưa dù cho nó đầy ắp những kỷ niệm đau buồn.
Thế nhưng, trong trùng trùng nỗi đau, vẫn trổi lên điều tuyệt diệu: Niềm Tin.
(dù người đi chẳng biết ngày về)
chờ mai, chờ mai nữa
dẫu mình đi về đâu
cũng đừng quên ánh lửa
giữa lòng ta đêm sâu
khi nào người cảm thấy
rảnh và nhớ đến ta
cứ về qua nơi ấy
nhà bên cạnh rừng già
mình hâm bình rượu cũ
uống hương mật quê nhà
trong sương mù viễn xứ
ta biết ta còn ta!
Lời thơ mộc mạc nhưng sao tha thiết!
Chỉ vài dòng nhưng diễn tả trọn vẹn thân phận Việt, trọn cuộc nổi trôi, gắng nương nhau để sống, để chờ đợi, để hy vọng, và để thương yêu.
về xem nắng ghẹo hoa tươi rói mặt
về thăm cây lành hẳn vết thương chưa
về ngồi giữa nắng mưa nghe đất hát
khúc đồng dao từ những khát khao xưa!
thơ ta đó, rừng ơi! ru chút nhé
ta chưa về thăm đất mẹ chiều nay
sợ hàng cây còn long lanh ngấn lệ
ta với rừng sẽ khóc giữa vòng tay!
"Nhà Việt Nam", 42 bài thơ như 42 lần tự vấn: "Quê nhà ta đâu?"
Câu hỏi chẳng cần câu trả lời, bởi vì người lính Cao Nguyên dù ở nơi đâu vẫn luôn giữ quê nhà trong tim, trong những dòng thơ, trong những ước nguyện, và trong cả ánh mắt dõi nhìn vào cõi vô cùng.
một mai còn chút lời thơ mộng
sẽ gởi quê mình di chúc thơ
thương yêu, nhân ái và hy vọng
mãi đẹp bên đời như ước mơ
nếu thêm được niềm tin thắp lửa
rọi sáng từng khung cửa phương đông
cho dẫu lịm bên thềm đất hứa
cũng nhẹ hồn vào cõi mênh mông!
@
“Vietnam My Homeland” in Cao Nguyên's Poetry
Home is where the heart is.
But sometimes,
Home is where I want to be.
For a man who left his homeland to live in a foreign country, where is his home? Is it the place he wants to live in or the place of his remembrance?
Fourty-two poems are like fourty-two times he asks himself the same question, "Where is my home?"
No, not fourty-two times, but rather fourty-two thousand times. Every time the moon rises, every time the sun sets, the snow falls, the wind breezes, the sunlight shines... his heart always feels a profound sadness, and his mind keeps echoing the question, "Where is my true home?"
Why - and why?
The reason is in two simple words - "Việt Nam"!
Two simple words that bring back the whistling sounds of bullets above the trenches in battlefields.
Two simple words that revive the deep sorrow at the sudden death of a brother-in-arms.
Two simple words that sound like those tamarind leaves falling softly on the sidewalks.
Two simple words that nothing but poetry can fully express.
The poet writes poems that enables him to dream, to reminisce about his devastated homeland of Vietnam, and to hope for a future Vietnam where everyone lives in harmony.
To Vietnamese readers who love poetry, Cao Nguyên is a familiar penname. His poetry is appreciated not just for its new ideas and creative wordings, but mainly because the two words "Việt Nam" can always be felt between the lines of every poem.
Just presume I have nothing
No fame, no fortune, exactly nothing
Even the DOB and POB on the papers
are forgotten when I depart this world !
Yet it’s a pity, depart for... where?
As I have neither a house nor a homeland
All I can remember is the field of my childhood
Where there were the poor furrows and the early rice
Such simplicity defines Cao Nguyen's poetry - some guy far away from home and gets so homesick that he just happens to... write poems.
So many events have happened in a lifetime, but they all seemed to fade away and leave him with just a pure and everlasting beauty of his motherland: the furrows in rice fields, the rice plants, the maizes, the forests, the tamarind leaves... That beauty of Việt Nam is not for the poet himself, but for lots and lots of Vietnamese people.
But it would not be quite fair to define Cao Nguyên's poetry by its simplicity alone, because here and there some words would pop out of the lines to touch our hearts so deeply:
Yet you have gone too far away
without leaving a notice telling where to
A star has faded out in the sky
Only the tears of suffering flowing for life
You returned sitting in solitude
Enjoying the moonlight as if it were the old days’ wine
So many shining flares was not enough
We still lay awake to lighten our faith
The above quatrain consists of just simple words, yet they portray a night with both its profound darkness and its vivid brightness that somehow inspire us to think of Van Gogh's "The Starry Night".
If "stars, moonlight, shining flares" help create a dazzling white light, then "far away, not enough, lay awake" are the words that make our hearts saddened like when we look up a deep dark sky at night.
And, in the very core of that mysterious natural setting is... the pain.
Only the tears of suffering flowing for life
Those words "flowing for life" are so strong and sharp that we can feel our spinal column torn apart.
Is that because our spinal column reminds us of Trường Sơn Mountains, the backbone of Mother Vietnam?
Truong Son Mountains have been torn apart and shattered in pieces due to people's crazy ambitions.
Cao Nguyên's poetry is filled with pains.
Pains, as in "the red tears / They are an agglomeration of blood and tears / of the dead who wanted to save our country and her people".
Pains, as in "Your body and mind sometimes intact sometimes broken / Your tears sometimes come sometimes go".
Pains, as in "Stabbed in the back by friends / from the front by the enemy / the wounds have left aches and pains incessantly?"
And pains live on for over half a century, because "The wounds of the war have been never healed / Only more bullets perforating the heart mercilessly!"
For someone whose pains become chronic, the question, "Where is my home, is it where I want to live or is it where I want to dream of?" must become extremely absurd.
Because he will never escape from his old home even if it brings him nothing but sad memories.
Still, in his painful anguish, something wonderful springs up: Faith.
(although he does not know when he can come back home)
Until tomorrow, yes, tomorrow
No matter where we shall go
Just don’t forget the fire
in our hearts a dark night
Whenever you are free
and happen to remember me
just drop round some day
my house is next to a jungle
We will warm up the old wine
and drink the honey of homeland
in the mist of a faraway country
to know we are still in being!
So simple poem lines, yet so earnest a faith they could carry!
Just a few lines to fully describe the destiny of Vietnamese people, those while floating in the waves of history keep trying to lean on each other, so they can live to wait, to hope, to love.
I’ll come back to see the flowers open under the sun
to examine the wounds on the trees
to sit in rain or shine listening to the song of the ground
a children’s song of the old good days!
It’s my poetry, hey, forest! Let me sing it
When I cannot depart for homeland this afternoon
I am afraid the trees are still wet with tears
Then you and I will have a good cry, arm in arm!
In this poetry book of Cao Nguyên's, fourty-two poems can be viewed as fourty-two times of self-questioning, "Where is my home?"
That question no longer needs to be answered, because to the soldier Cao Nguyên, wherever he stays, his homeland has always been secured in his heart, his poems, his aspirations, even in his gaze into the void.
One day when still living poetically
we will leave our homeland a testament of poetry
about love,compassion and hope
for this world to become beautiful like dreams
If we have a strong belief in that
it will light up every house in the Orient
Even if we may fall right at the doorstep
we are still happy going to an immense heaven.
Trịnh Bình An
@
Dẫn Nhập:
Nhà Việt Nam là chủ đề mới trên hành trình
chữ nghĩa của Cao Nguyên. Là một phát phác thảo từ những bài thơ đã định
hình của một quá khứ đau thương đầy chất bi tráng. Từ đó, dấy lên niềm khát vọng
phục hưng một quê hương đầy chất trữ tình của núi sông thuộc giòng giống Tiên Rồng.
Xin đừng nói xấu tương lai
Dẫu trong quá khứ còn nghi hoặc lời!
Cứ nhìn hướng mặt trời rơi
Làm sao thấy được tuyệt vời bình minh!
Bình minh vào tương lai đẹp biết bao với những tấm lòng mở rộng. Hiểu nghĩa vô thường của cuộc đời mà phát khởi từ ý niệm hướng đến chân thiện mỹ, dựng lên trong tim mộtdãi dải sơn hà tươi đẹp thắm tình nhân ái yêu thương của
chín mươi triệu người Việt Nam nơi quê nhà hay còn đang sống lưu vong trên các
vùng đất tạm dung trên khắp mặt địa cầu.
Dù trong hay ngoài, mọi người đều có chung một ngôi nhà - Nhà Việt Nam - khi giòng máu Lạc Hồng còn luân chuyển trong thân. Hãy gọi điêu tàn thức dậy, để cùng chung tay dọn sạch những rác rưởi, san bằng những đổ nát, xoa dịu những vết thương còn lưu trong ký ức.
Bằng sự dấn thân của chữ nghĩa của một trái tim Việt Nam, tôi muốn thực hiện một chương sử thi mới, như một sự đóng góp vào việc phục hưng quốc gia với tinh thần Tổ Quốc, Danh Dự và Trách Nhiệm.
Dẫu trong quá khứ còn nghi hoặc lời!
Cứ nhìn hướng mặt trời rơi
Làm sao thấy được tuyệt vời bình minh!
Bình minh vào tương lai đẹp biết bao với những tấm lòng mở rộng. Hiểu nghĩa vô thường của cuộc đời mà phát khởi từ ý niệm hướng đến chân thiện mỹ, dựng lên trong tim một
Dù trong hay ngoài, mọi người đều có chung một ngôi nhà - Nhà Việt Nam - khi giòng máu Lạc Hồng còn luân chuyển trong thân. Hãy gọi điêu tàn thức dậy, để cùng chung tay dọn sạch những rác rưởi, san bằng những đổ nát, xoa dịu những vết thương còn lưu trong ký ức.
Bằng sự dấn thân của chữ nghĩa của một trái tim Việt Nam, tôi muốn thực hiện một chương sử thi mới, như một sự đóng góp vào việc phục hưng quốc gia với tinh thần Tổ Quốc, Danh Dự và Trách Nhiệm.
Nhằm giúp các bạn trẻ trên toàn cầu thấu hiểu
được tâm trạng của lớp người đi trước trong trách nhiệm giữ và dựng nước Việt
Nam như thế nào. Hiểu được sức chiến đấu và sự hy sinh của các chiến bình binh
thuộc Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Hiểu được tại sao những giọt lệ hồng mãi chảy
sau bốn mươi năm kết thúc cuộc chiến bảo vệ Miền Nam Việt Nam.
Qua gặp gỡ và trao đổi ý tưởng của chủ đề với các bạn trẻ trong và ngoài nước, thấy được nhu cầu phải chuyển tải những dòng tâm tình của thế hệ đi trước về với thế hệ tiếp sau. Nhằm bảo tồn và phát huy tinh thần chiến đấu cho một quê hương bất tử Việt Nam.
Thế hệ trẻ hôm nay ngoài các bạn ở trong nước, ngoài các bạn trẻ di dân cùng ông bà cha mẹ đang định cư tại các vùng đất mới trên toàn cầu, còn có rất đông các du học sinh trên các quốc gia khác và kể cả các bạn trẻ ngoại quốc. Đang muốn tìm hiểu về lịch sử Việt Nam thời cận đại, chủ yếu lưu tâm chính thể Việt Nam Cộng Hòa và cuộc chiến bảo vệ Miền Nam Việt Nam chống chủ nghĩa xăm lăng của cộng sản và các thế lực liên hệ.
Trở ngại lớn nhất của các bạn trẻ trong việc tìm hiểu và nghiên cứu lịch sử là sự hạn chế về ngôn ngữ và chữ viết Việt Nam trên các sách báo hiện có trong hệ thống thư viện trong các trường học và các nhà sách trên thị trường văn hóa.
Trong bối cảnh đó, chúng tôi thực hiện tuyển tập thơ “Nhà Việt Nam” như một món quà tinh thần thân mến gởi đến các bạn trẻ.
Qua gặp gỡ và trao đổi ý tưởng của chủ đề với các bạn trẻ trong và ngoài nước, thấy được nhu cầu phải chuyển tải những dòng tâm tình của thế hệ đi trước về với thế hệ tiếp sau. Nhằm bảo tồn và phát huy tinh thần chiến đấu cho một quê hương bất tử Việt Nam.
Thế hệ trẻ hôm nay ngoài các bạn ở trong nước, ngoài các bạn trẻ di dân cùng ông bà cha mẹ đang định cư tại các vùng đất mới trên toàn cầu, còn có rất đông các du học sinh trên các quốc gia khác và kể cả các bạn trẻ ngoại quốc. Đang muốn tìm hiểu về lịch sử Việt Nam thời cận đại, chủ yếu lưu tâm chính thể Việt Nam Cộng Hòa và cuộc chiến bảo vệ Miền Nam Việt Nam chống chủ nghĩa xăm lăng của cộng sản và các thế lực liên hệ.
Trở ngại lớn nhất của các bạn trẻ trong việc tìm hiểu và nghiên cứu lịch sử là sự hạn chế về ngôn ngữ và chữ viết Việt Nam trên các sách báo hiện có trong hệ thống thư viện trong các trường học và các nhà sách trên thị trường văn hóa.
Trong bối cảnh đó, chúng tôi thực hiện tuyển tập thơ “Nhà Việt Nam” như một món quà tinh thần thân mến gởi đến các bạn trẻ.
Chúng
tôi dịch các nguyên bản thơ Việt ngữ sang Anh ngữ. Dĩ nhiên trong khả năng có hạn,
các bản dịch Anh ngữ lấy ý tưởng từ nguyên tác làm trọng tâm, nên âm điệu của
thi ca bị hạn chế rất nhiều. Mong các bạn trẻ cảm thông và tiếp nhận.
Đã đến lúc các bạn trẻ qua học lịch sử đau thương của quốc gia dân tộc mà dấn thân đi làm lịch sử với quyết tâm tái tạo Việt Nam thành một quốc gia vững mạnh và giàu đẹp. Nhân dân thực sự an hưởng một cuộc sống thanh bình, dân chủ và tự do.
Tuyển tập "Nhà Việt Nam" gồm 2 Chương:
- Chương 1: Hồi Tưởng
- Chương 2: Hy Vọng
Chân thành cảm ơn tất cả những tấm lòng ưu ái với chủ đề này.
Trân trọng,
Cao Nguyên
Đông Bắc Mỹ - 01/01/2016
@
Vietnam My Homeland
Chapter 1: Recollection
Foreword
“Vietnam My Homeland” is a new theme on my literary journey. It’s the first draft of the poems conceiving from a pathetic past. Since then, a desire to restore a country blessed with poetic and lyrical characters has been nourished.
Please don’t speak ill of the future
Although the past was remembered with doubts
If we keep looking where the sun sets
How can we see the wonderful glow of sunrise.
The dawn of the future is so beautiful with open hearts. Being aware of the impermanency of life, I begin with the concept of the true,the good and the beautiful building up in my heart a bright country of love for ninety million Vietnamese now living home or in exile everywhere on the earth.
Home or away, everybody has the same house- Vietnam House- so long as everybody is of the same blood of Lạc Hồng. Let’s rise from the ruins, to help removing the rubbish, clearing the debris, healing the wounds still annoying our memory.
Having indulged in letters with the heart of a Vietnamese, I wish to write a new chapter of my poetry as a contribution to the restoration of the nation in the spirit of Fatherland- Honor- Duty.
The intention of this work is to help the youth of today understand the feelings of the predecessors as to how they built and defended the country, as well as the unbending spirit and the noble sacrifices of the ARVN soldiers and also why the people still shed tears 40 years after the end of the Vietnam war.
In my meetings and talks with the young people home and abroad, I realise a need to convey the thoughts of the former generations to the later generations in order to preserve and enhance the strong will in the struggle for an immortal Vietnam.
The generation of today includes the young people in the country, the young immigrants and their families in the new lands around the world plus a large number of students studying abroad and also foreign youngsters. They all want to learn about contemporary Vietnam history, especially about the Republic of Vietnam and her people in the war defending the South from the invasion of the Communists and their comrades.
The obstacle with the young people in studying and research of the history is the language barrier where most of them don’t comprehend the Vietnamese language printed in the books found in school libraries and in book stores.
In such a background, Vietnam House collection has been made as a gift for them with lots of belief and affection.
The Vietnamese original texts of the poems have been translated into English. Because of the limited capability of the translator, when working, he has focused in conveying the ideas of the poems instead of trying to make the versions aesthetic, thus the poetry melody is considerably lost. The author expects the young readers’ understanding and warm reception of this bilingual collection.
It’s high time the young people learn the painful history of the country so as to prepare themselve in the struggle for restoration of a beautiful and powerful Vietnam when the Vietnamese people can enjoy a peaceful life with real democracy and freedom.
“Vietnam My Homeland” collection consists of the two chapters:
Chapter 1 : Recollection
Chapter 2 : Hope
Thank you for reading!
(Translation by Nguyễn Hữu Thời)
Đã đến lúc các bạn trẻ qua học lịch sử đau thương của quốc gia dân tộc mà dấn thân đi làm lịch sử với quyết tâm tái tạo Việt Nam thành một quốc gia vững mạnh và giàu đẹp. Nhân dân thực sự an hưởng một cuộc sống thanh bình, dân chủ và tự do.
Tuyển tập "Nhà Việt Nam" gồm 2 Chương:
- Chương 1: Hồi Tưởng
- Chương 2: Hy Vọng
Chân thành cảm ơn tất cả những tấm lòng ưu ái với chủ đề này.
Trân trọng,
Cao Nguyên
Đông Bắc Mỹ - 01/01/2016
@
Vietnam My Homeland
Chapter 1: Recollection
Foreword
“Vietnam My Homeland” is a new theme on my literary journey. It’s the first draft of the poems conceiving from a pathetic past. Since then, a desire to restore a country blessed with poetic and lyrical characters has been nourished.
Please don’t speak ill of the future
Although the past was remembered with doubts
If we keep looking where the sun sets
How can we see the wonderful glow of sunrise.
The dawn of the future is so beautiful with open hearts. Being aware of the impermanency of life, I begin with the concept of the true,the good and the beautiful building up in my heart a bright country of love for ninety million Vietnamese now living home or in exile everywhere on the earth.
Home or away, everybody has the same house- Vietnam House- so long as everybody is of the same blood of Lạc Hồng. Let’s rise from the ruins, to help removing the rubbish, clearing the debris, healing the wounds still annoying our memory.
Having indulged in letters with the heart of a Vietnamese, I wish to write a new chapter of my poetry as a contribution to the restoration of the nation in the spirit of Fatherland- Honor- Duty.
The intention of this work is to help the youth of today understand the feelings of the predecessors as to how they built and defended the country, as well as the unbending spirit and the noble sacrifices of the ARVN soldiers and also why the people still shed tears 40 years after the end of the Vietnam war.
In my meetings and talks with the young people home and abroad, I realise a need to convey the thoughts of the former generations to the later generations in order to preserve and enhance the strong will in the struggle for an immortal Vietnam.
The generation of today includes the young people in the country, the young immigrants and their families in the new lands around the world plus a large number of students studying abroad and also foreign youngsters. They all want to learn about contemporary Vietnam history, especially about the Republic of Vietnam and her people in the war defending the South from the invasion of the Communists and their comrades.
The obstacle with the young people in studying and research of the history is the language barrier where most of them don’t comprehend the Vietnamese language printed in the books found in school libraries and in book stores.
In such a background, Vietnam House collection has been made as a gift for them with lots of belief and affection.
The Vietnamese original texts of the poems have been translated into English. Because of the limited capability of the translator, when working, he has focused in conveying the ideas of the poems instead of trying to make the versions aesthetic, thus the poetry melody is considerably lost. The author expects the young readers’ understanding and warm reception of this bilingual collection.
It’s high time the young people learn the painful history of the country so as to prepare themselve in the struggle for restoration of a beautiful and powerful Vietnam when the Vietnamese people can enjoy a peaceful life with real democracy and freedom.
“Vietnam My Homeland” collection consists of the two chapters:
Chapter 1 : Recollection
Chapter 2 : Hope
Thank you for reading!
(Translation by Nguyễn Hữu Thời)
****
1- Giọt Lệ Hồng
" chợt nghe từ đá hồn thương tích
vẳng tiếng kèn truy điệu mộng xưa "
(Thanh Nam)
đã có bao lần
em thấy
giọt lệ hồng
rơi!
đã có bao lần
em hiểu
vì sao
giọt lệ - hồng?
những giọt lệ pha máu
từ tim
chảy xuyên qua mắt
buốt đau theo giòng chảy
cay đắng suốt trăm năm
đã có bao lần
em biết
tại sao có giọt lệ hồng?
nó kết tụ bởi máu và nước mắt
từ những cái chết
vì muốn bảo vệ quê hương và đồng loại
vì muốn đối kháng với những quyền lực quỷ ám
vì muốn giữ lại lương tri trong nghiệt cay thù hận
em hiểu
tại sao hôm nay
anh bị chấn động
viết những dòng
không thường hằng có trong anh
bởi chỉ vì
hôm nay
anh muốn viết
về một thời đã qua
đầy nước mắt và máu
của bạn mình
chết bởi
một viên đạn
một liều thuốc độc
một dây treo cổ
....
giọt lệ hồng
đang chảy trong anh
và chung quanh anh
*
có thể anh sẽ viết cho em
hiểu thêm những điều gì đó
về những giọt lệ hồng
trong tháng Tư đen và trước nữa
mà cũng có thể là không
vì anh sợ mình không vượt khỏi
những lần tim chảy máu
những giọt lệ hồng
mãi chảy
trong anh
trong đời bạn bè anh
trong giòng sống
trong giòng chết
giọt lệ hồng không ngưng tụ
trong đá sỏi
trong giá băng
trong câm lặng
mà chảy xuyên suốt qua mọi rào cản
của vô tri
bất giác
anh đang cảm thấy
lòng mình thổn thức
bên cạnh những ngôi mộ
chôn trong ký ức
từng dãy
từng hàng
xác của bạn anh
những người ruột thịt của anh
họ đã đứt ruột ra đi
họ đã chia thịt cho xứ sở
và máu họ trộn vào
không gian mưa lũ
đỏ au!
Em ơi
có thể đây là bài thơ tự do hay nhất
mà anh viết
có thể đây là một đoạn
trong bài điếu văn anh gởi cho bạn bè
cho những Cha, Chú, Anh, Em
đã nằm xuống
vì những chữ Tự Do, Bác Ái, Nhân Quyền
Bài viết hôm nay
em nhớ
không nặng lòng thù hận
mà nặng nỗi tiếc thương
những người đã hy sinh
cho quê hương
và gởi lời cảm xúc
đến những con tim
đang chảy
giọt lệ hồng
em cũng nhớ
không có sự bi thảm
vì người anh hùng không chết
cho những cưu mang lừa dối
và lòng thương hại
và em nên nhớ
sự ra đi
chững chạc và dứt khóat
của những con người
có trái tim chân chính
xuyên qua
những giọt lệ hồng.
Cao Nguyên
" chợt nghe từ đá hồn thương tích
vẳng tiếng kèn truy điệu mộng xưa "
(Thanh Nam)
đã có bao lần
em thấy
giọt lệ hồng
rơi!
đã có bao lần
em hiểu
vì sao
giọt lệ - hồng?
những giọt lệ pha máu
từ tim
chảy xuyên qua mắt
buốt đau theo giòng chảy
cay đắng suốt trăm năm
đã có bao lần
em biết
tại sao có giọt lệ hồng?
nó kết tụ bởi máu và nước mắt
từ những cái chết
vì muốn bảo vệ quê hương và đồng loại
vì muốn đối kháng với những quyền lực quỷ ám
vì muốn giữ lại lương tri trong nghiệt cay thù hận
em hiểu
tại sao hôm nay
anh bị chấn động
viết những dòng
không thường hằng có trong anh
bởi chỉ vì
hôm nay
anh muốn viết
về một thời đã qua
đầy nước mắt và máu
của bạn mình
chết bởi
một viên đạn
một liều thuốc độc
một dây treo cổ
....
giọt lệ hồng
đang chảy trong anh
và chung quanh anh
*
có thể anh sẽ viết cho em
hiểu thêm những điều gì đó
về những giọt lệ hồng
trong tháng Tư đen và trước nữa
mà cũng có thể là không
vì anh sợ mình không vượt khỏi
những lần tim chảy máu
những giọt lệ hồng
mãi chảy
trong anh
trong đời bạn bè anh
trong giòng sống
trong giòng chết
giọt lệ hồng không ngưng tụ
trong đá sỏi
trong giá băng
trong câm lặng
mà chảy xuyên suốt qua mọi rào cản
của vô tri
bất giác
anh đang cảm thấy
lòng mình thổn thức
bên cạnh những ngôi mộ
chôn trong ký ức
từng dãy
từng hàng
xác của bạn anh
những người ruột thịt của anh
họ đã đứt ruột ra đi
họ đã chia thịt cho xứ sở
và máu họ trộn vào
không gian mưa lũ
đỏ au!
Em ơi
có thể đây là bài thơ tự do hay nhất
mà anh viết
có thể đây là một đoạn
trong bài điếu văn anh gởi cho bạn bè
cho những Cha, Chú, Anh, Em
đã nằm xuống
vì những chữ Tự Do, Bác Ái, Nhân Quyền
Bài viết hôm nay
em nhớ
không nặng lòng thù hận
mà nặng nỗi tiếc thương
những người đã hy sinh
cho quê hương
và gởi lời cảm xúc
đến những con tim
đang chảy
giọt lệ hồng
em cũng nhớ
không có sự bi thảm
vì người anh hùng không chết
cho những cưu mang lừa dối
và lòng thương hại
và em nên nhớ
sự ra đi
chững chạc và dứt khóat
của những con người
có trái tim chân chính
xuyên qua
những giọt lệ hồng.
@
The red tears
Have you ever
seen
the red tears
dropping?
Have you ever
understood
why
the red tears?
The tears mixed with the blood
from the heart
flowing through the eyes
making us hurt
throughout a hundred years
Have you ever
asked
why the red tears?
They are an agglomeration of blood and tears
of the dead
who wanted to save our country and her people
who wanted to resist the devil powers
who wanted to save human common sense in a world of merciless hatred
You understand
why today
I am shocked
writing the lines
I don’t usually write
I want to write
about a time past
full of tears and blood
of my friends
killed by
a bullet
a poison
a hanging rope
The red tears
are flowing in me
and around me
May be I will write to help you
understand better about something
about the red tears
flowing in Black April and earlier
May be I won’t
for I am afraid I cannot stand the heartbreaks
The red tears
keep flowing in me
in my friends’ lives
in life
and death
The red tears are not condensed
in the gravels
in the freeze
in the dumbness
Yet they flow continously through the barriers
of senselessness
Suddenly I feel
like being moved to tears
beside the graves
seen from my memory
in lines
in rows
the bodies of my friends
of my relatives
who have gone
after having bled for the country
and their blood was mixed
with the storm water
very red !
My dear !
This may be my best verse
I have ever written
This may be part of an oration
I deliver for my friends
for the fathers, the uncles,the brothers..
who have fallen
for Freedom,Humanity,Human Rights
The verse of today
Remember that
It does not carry animosity
but just compassion
for those who have sacrificed their lives
for our country
and just the words of emotion
I want to send to the hearts
wherein the red tears keep flowing
Also remember that
There is no tragedy
because the heroes did not die
for a false doctrine
or a petty pity
and you should remember
the departure
very stately and definitive
of the men who possessed
genuine hearts
wherein
the red tears once flowed
***
Nghệ Sĩ DzuyLynh diễn đọc:
https://app.box.com/shared/xhreda8z1xch89jvykdq
&
@
Thảo Nguyên
anh đang trên thảo nguyên Plateau Gi
trong tay anh những cánh Dã Quỳ
trong mắt anh màu xanh của lá và trời gộp lại
trong trí anh những bước chân em trắng mịn
nhè nhẹ trên thảm cỏ đọng sương long lanh
trong đời anh một hồi tưởng rất hồng
và một thiết tha của niềm hoài vọng...
tất cả khởi đầu cho bản vẽ hôm nay
anh muốn dành tặng riêng em
một tâm hồn luôn sáng
trên những niềm yêu thương gợi nhớ
những góc cạnh quê hương xoáy tít
trong những giấc mơ em
những giấc mơ luôn trĩu nặng trong em
dù chỉ là một chút của Biển, của Sông, của Rừng
của Núi, của những cánh đồng, của những luống hoa..
bởi vì em quá tham lam
luôn nghĩ nhớ về đấy
nơi chốn chào đời em buông tiếng khóc
nơi chốn mong cầu khi nhắm mắt vẫn còn ôm
những mảnh đời thất tán
từ một-trăm-cái-trứng sơ khai
những vết cắt của thời gian
của biến cố
thân tâm em lúc lành lúc vỡ
nước mắt em lúc ở lúc đi
vẫn đỏ au tâm huyết cội nguồn...
chiều đang xuống đó em
những hoàng hôn vàng ệch như giấc tuổi anh, em
những hoàng hôn như một dấu lặng
ngưng đọng
chờ đợi một chuyển giao
giữa đêm và ngày
giữa thế hệ chúng ta và con cháu
ngưng đọng để nhớ về xương máu
của Cha Ông
của chính anh và bạn bè anh
đã bón, đã tưới cho cây thêm xanh
cho cành thêm hoa quả...
đã đến lúc phải chuyển giao vào điệp khúc
cố quên lòng thù hận
cho tim mình khỏi bị épchặc chặt
nghẹt thở
con cháu chúng ta muốn được nghe
từ khởi đầu của điệp khúc
với nỗi cảm xúc tận cùng
về huyết thống
về danh dự của một Dân Tộc
và luôn muốn ngẩng cao đầu
trước mọi dị chủng
để nói
tôi là người Việt Nam
Thời gian trôi nhanh quá
từ lúc anh đặt nhát cọ đầu tiên
trong bình minh, lên bản vẽ
với tất cả những gì em khao khát
anh đã vẽ xong trước hoàng hôn
đêm đang xuống trên thảo nguyên
tịnh yên trên tất cả
nhưng chưa tịnh yên với anh
khi anh dùng một game màu rất sáng
vẽ qua những vì sao đêm
những vệt cầu mong như tâm nguyện
tất cả được bình yên
trong một điệp khúc hồng
ngân lên cùng lúc với tiếng chuông nhà thờ
báo hiệu một bình minh mới
anh đang lắng nghe
lắng nghe
tiếng vỡ
của thời gian chuyển mình
khi lưng anh
đang thấm lạnh sương thảo nguyên
nhìn qua màn đêm
nhìn suốt những vì sao
anh nhớ em
một tâm hồn rất Việt Nam.
Cao Nguyên
*
Grassland
I am now in Plateau Gi grassland
In my hands,some sunflowers
In my eyes,the green leaves and the blue sky
In my memory,your feet so soft white
very quiet on the grass wet with transparent dewdrops
In my life a very warm nostalgia
and a long-time expectation…
All the above is for the start of the drawing of today
I want to give it to you only
a bright soul
with lots of love that remind
of the unrest regions of the country
still coming back in your dreams
the dreams always make your heart heavy
although they are just a little of the Sea,of the River,of the Forest
of the Mountains,of the Fields, of the flower beds…
As you are too eager
to think of the place
where you were born
the place you want to embrace at the minute you depart this world
the people who were lost
from the fetus bearing a hundred ova
The traces of the time
of the events
Your body and mind sometimes intact sometimes broken
Your tears sometimes come sometimes go
still very red like our ancestors’ blood…
It’s dusking you know?
The sunsets are as sick yellow as the age of our brothers
The sunsets look like a pause
A standstill
awaiting a hand-over
between day and night
between our generation and the descendants
The standstill is the minutes to remember
the efforts of our ancestors
of myself and my friends
who manured and watered the trees for their greenness
for more fruits…
It’s high time to sing the refrain
and try to forget the hatred
so that our hearts won’t be tightly pressed
until suffocation
Our descendents want to hear
right at the beginning of the refrain
with the deepest emotion
about the blood relationship
about the honor of a brave people
who always want to hold the head up
before other peoples
to say
we are Vietnamese
The time has slipped away too quickly
since the moment I drew my first line
in a dawn, onto the canvas
inspired by your desires
I had finished my drawing before sunset
The night is falling on the grassland
It’s very tranquil everywhere
but not with me
when I applied a very brilliant tone
drawing under the starry night
the lines of our inner wishes
everybody be safe
in a happy refrain
resounding at the same time with the bell
to signal a new sunrise
I am listening
very carefully
the sound
of the time starting a new day
when my back
has been still wet with the grassland dewdrops
Looking through the darkness
looking up at the stars
I miss you
a soul very Vietnamese!
Nguyễn Hữu Thời
anh đang trên thảo nguyên Plateau Gi
trong tay anh những cánh Dã Quỳ
trong mắt anh màu xanh của lá và trời gộp lại
trong trí anh những bước chân em trắng mịn
nhè nhẹ trên thảm cỏ đọng sương long lanh
trong đời anh một hồi tưởng rất hồng
và một thiết tha của niềm hoài vọng...
tất cả khởi đầu cho bản vẽ hôm nay
anh muốn dành tặng riêng em
một tâm hồn luôn sáng
trên những niềm yêu thương gợi nhớ
những góc cạnh quê hương xoáy tít
trong những giấc mơ em
những giấc mơ luôn trĩu nặng trong em
dù chỉ là một chút của Biển, của Sông, của Rừng
của Núi, của những cánh đồng, của những luống hoa..
bởi vì em quá tham lam
luôn nghĩ nhớ về đấy
nơi chốn chào đời em buông tiếng khóc
nơi chốn mong cầu khi nhắm mắt vẫn còn ôm
những mảnh đời thất tán
từ một-trăm-cái-trứng sơ khai
những vết cắt của thời gian
của biến cố
thân tâm em lúc lành lúc vỡ
nước mắt em lúc ở lúc đi
vẫn đỏ au tâm huyết cội nguồn...
chiều đang xuống đó em
những hoàng hôn vàng ệch như giấc tuổi anh, em
những hoàng hôn như một dấu lặng
ngưng đọng
chờ đợi một chuyển giao
giữa đêm và ngày
giữa thế hệ chúng ta và con cháu
ngưng đọng để nhớ về xương máu
của Cha Ông
của chính anh và bạn bè anh
đã bón, đã tưới cho cây thêm xanh
cho cành thêm hoa quả...
đã đến lúc phải chuyển giao vào điệp khúc
cố quên lòng thù hận
cho tim mình khỏi bị ép
nghẹt thở
con cháu chúng ta muốn được nghe
từ khởi đầu của điệp khúc
với nỗi cảm xúc tận cùng
về huyết thống
về danh dự của một Dân Tộc
và luôn muốn ngẩng cao đầu
trước mọi dị chủng
để nói
tôi là người Việt Nam
Thời gian trôi nhanh quá
từ lúc anh đặt nhát cọ đầu tiên
trong bình minh, lên bản vẽ
với tất cả những gì em khao khát
anh đã vẽ xong trước hoàng hôn
đêm đang xuống trên thảo nguyên
tịnh yên trên tất cả
nhưng chưa tịnh yên với anh
khi anh dùng một game màu rất sáng
vẽ qua những vì sao đêm
những vệt cầu mong như tâm nguyện
tất cả được bình yên
trong một điệp khúc hồng
ngân lên cùng lúc với tiếng chuông nhà thờ
báo hiệu một bình minh mới
anh đang lắng nghe
lắng nghe
tiếng vỡ
của thời gian chuyển mình
khi lưng anh
đang thấm lạnh sương thảo nguyên
nhìn qua màn đêm
nhìn suốt những vì sao
anh nhớ em
một tâm hồn rất Việt Nam.
*
Grassland
I am now in Plateau Gi grassland
In my hands,some sunflowers
In my eyes,the green leaves and the blue sky
In my memory,your feet so soft white
very quiet on the grass wet with transparent dewdrops
In my life a very warm nostalgia
and a long-time expectation…
All the above is for the start of the drawing of today
I want to give it to you only
a bright soul
with lots of love that remind
of the unrest regions of the country
still coming back in your dreams
the dreams always make your heart heavy
although they are just a little of the Sea,of the River,of the Forest
of the Mountains,of the Fields, of the flower beds…
As you are too eager
to think of the place
where you were born
the place you want to embrace at the minute you depart this world
the people who were lost
from the fetus bearing a hundred ova
The traces of the time
of the events
Your body and mind sometimes intact sometimes broken
Your tears sometimes come sometimes go
still very red like our ancestors’ blood…
It’s dusking you know?
The sunsets are as sick yellow as the age of our brothers
The sunsets look like a pause
A standstill
awaiting a hand-over
between day and night
between our generation and the descendants
The standstill is the minutes to remember
the efforts of our ancestors
of myself and my friends
who manured and watered the trees for their greenness
for more fruits…
It’s high time to sing the refrain
and try to forget the hatred
so that our hearts won’t be tightly pressed
until suffocation
Our descendents want to hear
right at the beginning of the refrain
with the deepest emotion
about the blood relationship
about the honor of a brave people
who always want to hold the head up
before other peoples
to say
we are Vietnamese
The time has slipped away too quickly
since the moment I drew my first line
in a dawn, onto the canvas
inspired by your desires
I had finished my drawing before sunset
The night is falling on the grassland
It’s very tranquil everywhere
but not with me
when I applied a very brilliant tone
drawing under the starry night
the lines of our inner wishes
everybody be safe
in a happy refrain
resounding at the same time with the bell
to signal a new sunrise
I am listening
very carefully
the sound
of the time starting a new day
when my back
has been still wet with the grassland dewdrops
Looking through the darkness
looking up at the stars
I miss you
a soul very Vietnamese!
@
3- Trái Tim Việt Nam
là một người Việt Nam
trái tim tôi bị đau
kể từ khi bỏ nước
sống nhập cuộc lưu vong
lời viết cho Quê Hương
bằng tha thiết yêu thương
trộn niềm đau se thắt
trong dòng chảy miên trường
Tổ Quốc - Quê Hương tôi
một đất nước tuyệt vời
Đau và Thương mãnh liệt
trong Trái Tim Việt Nam!
Cao Nguyên
*
The heart of Vietnam
As a Vietnamese
I am heart-broken
Since the day I left
to start the long exile
The words for my homeland
written with an ardent love
mixed with a great sadness
will exist eternally
My fatherland- my homeland
a wonderful country
where a furious anguish
stays in every Vietnamese!
là một người Việt Nam
trái tim tôi bị đau
kể từ khi bỏ nước
sống nhập cuộc lưu vong
lời viết cho Quê Hương
bằng tha thiết yêu thương
trộn niềm đau se thắt
trong dòng chảy miên trường
Tổ Quốc - Quê Hương tôi
một đất nước tuyệt vời
Đau và Thương mãnh liệt
trong Trái Tim Việt Nam!
*
The heart of Vietnam
As a Vietnamese
I am heart-broken
Since the day I left
to start the long exile
The words for my homeland
written with an ardent love
mixed with a great sadness
will exist eternally
My fatherland- my homeland
a wonderful country
where a furious anguish
stays in every Vietnamese!
@
4- Trường Ca Bi Tráng
bốn mươi năm - hơn mười nghìn đêm mất ngủ
không riêng tôi, riêng anh, mà cả chúng ta
những người đã sinh qua bốn, năm thập kỷ
lúc chiến tranh yên nghỉ, đã mệt nhoài!
khi chân bước trên mìn, chông... chưa hết mỏi
phải tiếp bước vào đời nghèo đói, lầm than
vì vận nước đã cưu mang, sao phải hối
chỉ tiếc ta sẽ chết bởi bàng hoàng!
bạn chém sau lưng, kẻ thù đâm trước ngực
những vết thương nhức nhối không ngừng
làm sao ngủ, khi trái tim vẫn thức
vui thế nào, nước mắt cứ rưng rưng?
khi bỏ nước - chạy qua rừng, vượt biển
đã mang theo hồn Tổ Quốc thiêng liêng
nặng ơn ai sau nghìn trùng đưa tiễn
nên mơ về chái bếp, lửa hồng reo
nỗi nhớ mãi triền miên thức dậy
ngực ta đau, vết thương xoáy tận cùng
những tiếng thét hãi hùng còn mãi đấy
bạn bè ơi! xương máu của ta ơi!
vỡ tất cả dưới khung trời huyền thoại
Việt Nam ơi! Tổ Quốc chúng ta ơi!
hồn chết điếng khi tầm tay vói tới
chạm giữa hư không, dòng máu Lạc Hồng!
người hỏi ta, ta hỏi người - bối rối
đường nào đi đến bác ái, hoà bình
nửa thế kỷ ra đi từ rất vội
đến được bờ, mòn mỏi cả lòng tin
triệu ngựời chết vì những lời phản bội
bao nhiêu triệu lòng đau, bởi những hoài nghi
xin lịch sử đừng bao giờ nói dối
về nhiệt tình từ mỗi cuộc ra đi
khi phải chết vì kẻ thù trước mặt
ta mỉm cười, đã vì nước hy sinh
nếu phải chết vì kẻ thù dấu mặt
hồn ta đau, theo vết mực di ngôn!
hội chứng Việt Nam chưa ngừng rỉ máu
viết trường ca, con cháu tiếp cha, ông
giữa bi tráng, trong đau thương, yêu dấu
bút vung lên, theo hồn của non sông!
Cao Nguyên
April 30,2005
*
The woeful and majestic epic
Forty years- more than ten thousand nights of lying awake
Not only me, only you but everybody
those who were born four or five decades ago
were exhausted when the war was over!
When we just stoped stepping on mines and booby traps
we had to enter the new life of hunger, poverty and miseries
As it was just a national calamity,why any repentance?
We only did not want to die of a stun !
Stabbed in the back by friends, from the front by the enemy
the wounds have left aches and pains incessantly
How could I sleep when my heart was wide awake?
How could I enjoy myself when tears welled up?
Leaving the country- running through the jungles or crossing the sea
We took with us the spirit of our sacred Father-land
and a deep gratitude to those who stayed an ocean apart
So we just dream of coming home to sit by the warm cooking fires
My nostalgia is always interminable
making my chest hurt, my wound ache innerly
I still could hear the fearful screams at that time
Hey, buddies ! You used to be my own flesh and blood!
All has been broken under the legendary heaven
Vietnam ! Vietnam ! Oh, our dear fatherland !
I feel like being struck dumb when reaching out
touching nothing just the blood of Lạc Hồng!
You ask me,I ask you, we are both confused
Which way is humanity and peace?
I left hurriedly half a century ago
arriving at the promising land; my belief declined
Millions of people died because of the deceiving words
Millions of people were doleful by the doubts
Let’s implore the world for no more lies
about our enthusiasm in every departure
If we were killed by an exposed enemy
we would smile as we sacrificed for our country
If we were killed by a hidden one
our pain would be left in the last words!
The Vietnam syndrom is still on the brain
The descendents will write an epic, following their ancestors
In anguish, miseries, with ardent love
they rewrite the history answering the call of the country!
bốn mươi năm - hơn mười nghìn đêm mất ngủ
không riêng tôi, riêng anh, mà cả chúng ta
những người đã sinh qua bốn, năm thập kỷ
lúc chiến tranh yên nghỉ, đã mệt nhoài!
khi chân bước trên mìn, chông... chưa hết mỏi
phải tiếp bước vào đời nghèo đói, lầm than
vì vận nước đã cưu mang, sao phải hối
chỉ tiếc ta sẽ chết bởi bàng hoàng!
bạn chém sau lưng, kẻ thù đâm trước ngực
những vết thương nhức nhối không ngừng
làm sao ngủ, khi trái tim vẫn thức
vui thế nào, nước mắt cứ rưng rưng?
khi bỏ nước - chạy qua rừng, vượt biển
đã mang theo hồn Tổ Quốc thiêng liêng
nặng ơn ai sau nghìn trùng đưa tiễn
nên mơ về chái bếp, lửa hồng reo
nỗi nhớ mãi triền miên thức dậy
ngực ta đau, vết thương xoáy tận cùng
những tiếng thét hãi hùng còn mãi đấy
bạn bè ơi! xương máu của ta ơi!
vỡ tất cả dưới khung trời huyền thoại
Việt Nam ơi! Tổ Quốc chúng ta ơi!
hồn chết điếng khi tầm tay vói tới
chạm giữa hư không, dòng máu Lạc Hồng!
người hỏi ta, ta hỏi người - bối rối
đường nào đi đến bác ái, hoà bình
nửa thế kỷ ra đi từ rất vội
đến được bờ, mòn mỏi cả lòng tin
triệu ngựời chết vì những lời phản bội
bao nhiêu triệu lòng đau, bởi những hoài nghi
xin lịch sử đừng bao giờ nói dối
về nhiệt tình từ mỗi cuộc ra đi
khi phải chết vì kẻ thù trước mặt
ta mỉm cười, đã vì nước hy sinh
nếu phải chết vì kẻ thù dấu mặt
hồn ta đau, theo vết mực di ngôn!
hội chứng Việt Nam chưa ngừng rỉ máu
viết trường ca, con cháu tiếp cha, ông
giữa bi tráng, trong đau thương, yêu dấu
bút vung lên, theo hồn của non sông!
April 30,2005
*
The woeful and majestic epic
Forty years- more than ten thousand nights of lying awake
Not only me, only you but everybody
those who were born four or five decades ago
were exhausted when the war was over!
When we just stoped stepping on mines and booby traps
we had to enter the new life of hunger, poverty and miseries
As it was just a national calamity,why any repentance?
We only did not want to die of a stun !
Stabbed in the back by friends, from the front by the enemy
the wounds have left aches and pains incessantly
How could I sleep when my heart was wide awake?
How could I enjoy myself when tears welled up?
Leaving the country- running through the jungles or crossing the sea
We took with us the spirit of our sacred Father-land
and a deep gratitude to those who stayed an ocean apart
So we just dream of coming home to sit by the warm cooking fires
My nostalgia is always interminable
making my chest hurt, my wound ache innerly
I still could hear the fearful screams at that time
Hey, buddies ! You used to be my own flesh and blood!
All has been broken under the legendary heaven
Vietnam ! Vietnam ! Oh, our dear fatherland !
I feel like being struck dumb when reaching out
touching nothing just the blood of Lạc Hồng!
You ask me,I ask you, we are both confused
Which way is humanity and peace?
I left hurriedly half a century ago
arriving at the promising land; my belief declined
Millions of people died because of the deceiving words
Millions of people were doleful by the doubts
Let’s implore the world for no more lies
about our enthusiasm in every departure
If we were killed by an exposed enemy
we would smile as we sacrificed for our country
If we were killed by a hidden one
our pain would be left in the last words!
The Vietnam syndrom is still on the brain
The descendents will write an epic, following their ancestors
In anguish, miseries, with ardent love
they rewrite the history answering the call of the country!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét