Hành Trình Nhân Ái


Dẫn Nhập 

Mặc dù cơn bão lửa trong mùa Xuân 1975 đã thổi mọi thứ bay đi khắp nơi và chịu cảnh ly tan, chúng ta đã mất bao nhiêu người thân. Tất cả đã đảo lộn đến chóng mặt. Đến nỗi, đôi khi nghĩ đến sự hiện hữu của mình và sự gặp lại những người thân quen, đã có lúc cảm thấy mơ hồ dường như không thật! Nên chi, khi gặp lại những người bạn cũ, tôi đã ôm chầm lấy họ với nỗi nghẹn ngào. Sự xúc động lắng xuống nhờ những tỉ tê của một dòng tình chảy từ mạch nước quê hương thấm vào da thịt.  Với những người bạn mới, đa số chỉ gặp trên các trang văn học online nhờ cái Duyên của Chữ Nghĩa. Vậy mà xem đã là Hạnh Ngộ. Để thấy được sau màn sương bi quan, vẫn còn niềm tin để sống, cho chính mình và cho những Con, Cháu thấy được sự kiêu hãnh của một người Việt Nam.  Mong là Đời còn một chút ý nghĩa khi bàn giao tham vọng này lại cho các bạn trẻ mang dòng máu Việt Nam trên khắp mặt địa cầu.  M

Trên hành trình hướng về quê hương với hành trang khát vọng tự do. Tôi vẫn mãi đi tìm những người bạn cũ và mới còn đủ tin yêu với Đất và Người. Vừa để chia sẻ tâm tư của một chiến binh giữ nước không thành bởi cả hai nguyên nhân nội và ngoại quan; Vừa để mong cầu sự nhiệt tâm tiếp truyền "Dòng Máu Lạc Hồng" về với mai sau. Nơi mà những khát vọng gặp nhau hoan hỉ đồng ca bài "Mẹ Việt Nam". Nhờ duyên chữ nghĩa, và cơ may của niềm khát vọng. Tôi đang gặp những người bạn trẻ rất nhiệt tâm với quê hương và dân tộc. Tôi đã ngắm những người bạn trẻ mà tôi gặp trên online qua những con chữ mà họ treo trên tường mỗi căn nhà. Rất đẹp với những ân tình luân chuyển theo mạch thời gian. Cảm ơn những bạn trẻ của tôi với tất cả ý tưởng các bạn gởi đến cho nhau, vượt qua thời gian và không gian. Từ "Cách Mạng Hoa Dù" ở Hồng Kông nghĩ về Việt Nam với biết bao hy vọng tự do, dân chủ và nhân ái sẽ thắng bạo quyền và bọn vong bản, phi nhân. Các bạn cũng đang làm sáng lên những trang sử anh hùng dân tộc, như những ngọn đuốc soi đường tranh đấu và bảo tồn kỷ cương và truyền thống Việt Nam. Trong một chiều mùa thu nơi vùng Đông Bắc Mỹ, sự cảm khái về Đất và Người từ tấm lòng của những bạn trẻ còn thiết tha với hoài bão của mình trong cuộc đấu tranh vì thanh bình và tự do cho quê hương. Tôi viết những dòng

Tôi viết những dòng   tâm tư này gởi đến bạn cũ và mới với tất cả hy vọng Việt Nam quê hương ta rồi sẽ đẹp cả tình Người và tình Đất. Còn luyến tiếc màu xanh, còn hy vọng Mùa nỡ nào không nảy những mầm non!  Gom lại những tâm khúc viết về Đất và Người với tất cả chân tình của một người cầm bút đi xuyên qua chiến tranh tàn khốc và hòa bình thống khổ trên quê hương Việt Nam để thực hiện tác phẩm "Hành Trình Nhân Ái" như một phần trong hướng đi trên hành trình chữ nghĩa của tôi. Mong được gởi vào hôm nay thay lời cảm ơn đến tất cả các bạn tôi đã cảm đồng chia sẻ những ân tình trên các trang văn học online. Gởi vào mai sau như lời nhắn cùng các bạn trẻ đang trong tiến trình thấu triệt về một giai đoạn lịch sử của những người đi trước với trách nhiệm và danh dự được hy sinh máu xương mình bảo vệ quê hương. Mong các bạn học lịch sử để biết làm lịch sử, sao cho không thẹn với lương tâm trước nghĩa tình dân tộc.  Nhân Ái sẽ thắng trong cuộc chiến tranh Nhân Bản chống bạo tàn và tội ác. Mến chúc các bạn luôn vui khỏe, tự tin vào khát vọng tự do sẽ được hồi báo.

Trân trọng,
Cao Nguyên
Đông Bắc Mỹ - Mùa Thu 2016

@

Phi Chính Trị 

Trên một số trang web, dẫu cho có sự rào đón: “Đây là diễn đàn phi chính trị”. Vẫn không thể loại trừ hẳn những bài viết có xuất phát điểm từ cảm nhận riêng mình về cuộc sống với những hệ lụy quanh đời. Khi chân lý còn là ánh đuốc dẫn đường, thì ưu tư từ những phi lý và bất công của xã hội không thể không nói đến. Và thế là niềm tin của tín ngưỡng, của pháp trị hừng hực trong tư tưởng hồi sinh những sắc thái văn mình trong một xã hội cộng hưởng.  Đó là sự công bằng tất yếu, là hơi thở của cuộc sống, là tiếng nói của trái tim với tất cả những ai còn tin vào chân lý, tin vào lương tri.

Tiếc thay sự công bằng đó bị phá hoại từ khuynh hướng cực tả hoặc cực hữu. Đẩy sự trung dung vào góc tối im lặng. Bày tỏ đồng tình theo một hướng, thường hiểu là cực đoan, là bè phái, là trở cờ! Sự tranh chấp nẩy sinh từ cái tôi vượt ngoài chủ thể, chỉ biết phủ nhận cái hay của người để cái tốt của mình tồn tại. Cứ như mình là kẻ biết dấn thân còn người khác chỉ chạy theo xu hướng có lợi cho chính bản thân họ. Đâu hay đó chỉ là sự hăm hở của loài tằm muốn nhả tơ, dẫu chưa biết lúc nào mình thoát thai ra khỏi cái kén chật chội và tơ mình sản sinh có đủ tốt dệt nên một chiếc áo khoe đời! Nếu lỡ gặp người chỉ thích khoát áo lành che đời mưa nắng, lịch sự lắm cũng chỉ gật đầu chào bạn. Nhìn những chiếc áo đủ màu như lá mùa Thu, rồi cũng bay vào mù tăm. Chút ấn tượng còn sót lại trong rực rỡ mùa thu còn chăng chỉ là nỗi băn khoăn về một chu trình sinh diệt. Lá nào may rơi xuống vùng đất hóa  thân làm chất hữu cơ, lá nào ngã trên nhúm sỏi đá khô cằn chờ rã mục hóa rêu?!

Nên chi trong mỗi thì thời giao mùa, tôi vẫn khát khao vói những ước mơ lá chẳng xa nguồn. Chí ít sau mùa tàn phai cũng thấm vào mạch đất chút nhựa đời nuôi xanh mầm nguyên khởi. Tiếng reo của lá trong mơn man của nắng gió hiền hòa khai tâm thoát tục vui biết chừng nào. Như may gặp được người chỉ dùng áo che thân qua bốn mùa mưa nắng ta biết được trụ sinh trong cõi diệt. Làm sao không hăm hở đón một nụ cười quen nở trên môi kẻ không màng danh phận để kết thân, cùng trải nghiệm qua đời mà tâm bút tri giao.

Cùng siết tay chào, ơi đó bạn ta như hồng nhan tri kỷ, cùng uống chung hương vị ân tình.
Hiển nhiên thế mà sao người còn nấn ná giữa những hỗn mang đời để vật vã lòng nhau.
Ở đâu cũng thấy dấu vết chì chiết, hằn hộc giăng mắc những cái bẩy gài người, tước đoạt tư duy, hủy diệt tình thân ái! Chính vì muốn bảo tồn phẩm giá con người mà thanh chắn phi chính trị được dựng lên nơi những khu chợ trời nhiều tạp! Nhằm vô hiệu hóa những cuồng ngôn, lộng ngữ manh động tràn lấp lối đi về chính thiện. Ngày lại ngày, tri thức vượt qua vô thức, vực dậy bản ngã nhân chi sơ thoát sóng đời danh lợi. Thanh chắn phi chính trị chỉ còn là khái niệm, chẳng mấy ai bận tâm khi sự tự phát chính kiến trung thực có sức mạnh xuyên phá bức tường vô đạo lý. 

Sống giữa đời, khi bước vào cho đến lúc ra đi đều tự nhiên, sẽ thấy lòng thanh thản. Khắc chế được những tị hiềm ích kỷ, thả cái tôi bay khỏi vòng ôm ấp, sẽ thấy những
thương yêu đầy ắp tâm hồn. Đầy ắp tình người, tình núi sông. Với tình người và tình núi sông, một tâm thư gởi ai đó bên này hay bên kia bờ đại dương. Hát hay nghe một bản nhạc thấm đậm tình tự quê hương, dân tộc. Cũng đã cưu mang trong lòng nỗi khắc khoải của sự chia ly dẫu xuất phát từ những nguyên nhân nào, cũng đã nhập lưu dòng ý thức dân tộc và cội nguồn.

Vậy thì khi khoát tay nói với bạn mình: "Xin đừng nói chuyện chính trị với tôi", có phải tự mình đánh mất tư duy chính mình? Đó là một nghịch lý trong cuộc sống đối với những ai còn hứng khởi trên hành trình về với quê hương từ niềm mong ước thanh thản đi, về!

Phi Chính Trị, là một sự đánh lừa bản ngã và tâm thức của mỗi con người còn thiết tha với cuộc sống chính mình trong nguồn sống chung nhân bản.

Nụ cười đến từ góc độ nào cũng đẹp, và có khả năng vượt qua mọi rào cản vô tri để kết hợp những tấm lòng rộng mở, vì người và vì mình cùng hướng đến ước mơ chung: tự do, thanh bình và nhân ái trên quê hương thân yêu. 

Cao Nguyên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét