Cầm trên tay quyển sổ nhỏ màu giấy vàng thô kệt với những trang nhật ký trong tù. Đọc lại những dòng chữ do chính mình viết, vậy mà vẫn hỏi: Có lẽ nào mình đã đi qua sông Hồng, nhà ga Yên Bái ..; Đã ở trong trại tù Lào Kai, Vĩnh Phú ..; Và đã trở về căn nhà của mình bị đổi chủ? Chuyện hơn 30 năm trước của chính mình mà vẫn ngớ ra bởi lạ. Không lạ về những hiện trường thấm vào ký ức, chỉ lạ là sao mình còn sống và còn giữ được kỷ vật của chính mình!
Một lúc nào đó tôi sẽ nói với bạn về tiểu sử tập nhật ký này. Hôm nay tôi mời bạn xem một bài thơ trích ra từ tập nhật ký:
Một lúc nào đó tôi sẽ nói với bạn về tiểu sử tập nhật ký này. Hôm nay tôi mời bạn xem một bài thơ trích ra từ tập nhật ký:
Có Lẽ Nào
Có lẽ nào tôi không đến được
một nhà ga trong những nhà ga
mà ở đó phải xin từng giọt nước
nhìn mặt người ta lại muốn quên ta
một nhà ga trong những nhà ga
mà ở đó phải xin từng giọt nước
nhìn mặt người ta lại muốn quên ta
Có lẽ nào tôi không đến được
một căn nhà trong những căn nhà
mà ở đó tất cả đều xa lạ
dẫu nơi này tôi đã sinh ra
một căn nhà trong những căn nhà
mà ở đó tất cả đều xa lạ
dẫu nơi này tôi đã sinh ra
Có lẽ nào tôi không đến được
một giòng sông trong những giòng sông
mà ở đó phù sa hồng như máu
và hai bờ tôi chẳng chút hoài mong
một giòng sông trong những giòng sông
mà ở đó phù sa hồng như máu
và hai bờ tôi chẳng chút hoài mong
Có lẽ nào tôi không đến được
một trại giam trong những trại giam
mà ở đó có thể nào quên được
những bữa cơm no mơ ước từng đêm
một trại giam trong những trại giam
mà ở đó có thể nào quên được
những bữa cơm no mơ ước từng đêm
Rốt cuộc, ở cả những nơi mình muốn đến
đã đến rồi và đã đi qua
còn lại đó dấu chân và kỷ niệm
của nửa tuổi đời ngọt lịm xót xa!
đã đến rồi và đã đi qua
còn lại đó dấu chân và kỷ niệm
của nửa tuổi đời ngọt lịm xót xa!
Cao Nguyên
Trại tù Vĩnh Phú - Tháng 1 năm 1982
Trại tù Vĩnh Phú - Tháng 1 năm 1982
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét