Những Đóa Hoa Tình
(Tưởng nhớ Giáo Sư Nguyễn Ngọc Bích - Ngày giỗ đầu 02/03/2017)
Đầu Tháng Ba, miền Đông Bắc Hoa Kỳ chưa thoát khỏi những cơn gió lạnh Mùa Đông, máy sưởi vẫn còn rì rào phả ấm vào lúc đồng hồ bật lên một nấc theo nhịp gõ Mùa Xuân.
Anh ra đi giữa lằn ranh Đông - Xuân, giữa lạnh và ấm của Đất và Người. Nắng chưa đủ độ hồng như những đóa hoa từ thân bằng quyến thuộc, từ chiến hữu và văn thi hữu đem đến tặng anh, long lanh đủ các sắc màu mà hoa có được nhờ hơi ấm của tình người.
Tâm trí tôi thầm thì cùng anh, níu ngọn bút xuống ngoằn nghèo trên mặt giấy những vòng chữ như khi tôi nhặt những cánh hoa rơi quanh bờ huyệt thả bay xuống chạm nóc áo quan vốn đã ngập đầy những đóa hoa tình quanh một lẵng hoa hồng rực đỏ có cài giải băng trắng ghi dòng chữ "Của Bé Tặng Anh". Bé Hợi của anh đó - Tình của Chị gởi cho anh quá tuyệt vời. Tuyệt vời như lời cuối của Chị nói theo giọt nước mắt rơi trên những đóa hoa: "Anh an nghỉ nhé trong lòng đất Mẹ, lòng đất không hề phân biệt là đất quê mình hay đất quê người".
Đứng bên Chị, tôi nghe rõ điều đó. Nhìn những hạt cát bám trên cánh hoa tôi vừa nhặt, dẫu biết sau nở sẽ tàn, sau hợp sẽ tan, mọi sinh thể rồi cũng về với đất theo chu kỳ sinh tử hằng nhiên, nhưng mắt mình không ngăn được dòng lệ xót cay!
Nhớ năm kia tôi viết bài "Vãi Chữ Lên Trời" tiếp theo bài "Rải Tro Theo Gió" của nhà văn Nguyễn Tường Thiết về những hạt tro của di thể tướng Ngô Quang Trưởng thoát bay từ đỉnh đèo Hải Vân xuống lòng biển rộng. Hôm nay những cánh hoa thoát bay từ những bàn tay thân thương xuống lòng huyệt lạnh, chỉ khác ở dung tích mà không khác sự dung chứa theo lời nguyện cầu sưởi ấm hồn người đã giã từ nhân thế.
Đất hay Nước vẫn ôm trọn một đời người khi ra đi về cõi vĩnh hằng!
Lúc còn bên nhau, chỉ cần một nụ cười mỗi khi gặp cũng đủ thấy vui. Khi xa nhau, mới cảm thấy ngậm ngùi với bao lời muốn nói. Thế mới hay, sự nhớ thương còn sâu đậm hơn tình thân mến. Lời của trái tim đẹp hơn tiếng nói của vành môi!
Anh Bích ơi! Tôi còn đủ chất lãng mạn ngôn từ như anh đã từng trêu tôi phải không? Thật sự hôm nay tôi rất muốn viết gởi anh một lá thư tình chứa đầy ngôn ngữ của trái tim đã từng thổn thức suốt chiều dài hơn nửa thế kỷ lịch sử đau thương mà anh em mình đã dấn thân nhập cuộc bảo quốc, an dân.
Như thơ tôi viết tiễn biệt người chiến hữu năm xưa:
Vừa như mới ngã mũ chào
Mà phơ phất bóng chiến bào tầm xa
Ngựa giòn gõ vó bôn qua
Bụi hồng sương quyện lệ nhòa mắt cay!
Anh ra đi cũng quyện vào mắt người ở lại biết bao dòng lệ cay như vậy, anh ra đi đột ngột đến nỗi tôi không tin ở mắt mình khi nhìn anh nằm trong áo quan ở nhà quàn sáng nay!
Chữ nghĩa chứa chất liệu sử thi bao giờ cũng nhuốm nỗi buồn xa cội, rời quê. Muốn đột phá vòng khổ lụy bi ai, cần những lời ca dõng dạt như Người Nguyễn Đức Quang hát vang trong không gian lộng gió:
".. Ta như nước dâng, dâng tràn có bao giờ tàn
Đường dài ngút ngàn chỉ một trận cười vang vang
Ôm vết thương rỉ máu, vẫn cười dưới ánh mặt trời!"
Anh cũng đã cười dưới ánh mặt trời qua bao cuộc đổi đời nghiệt ngã từ Bắc vào Nam, từ quê nhà ra hải ngoại. Tiếng cười của anh tiếp truyền theo lời anh nhắn gọi tuổi trẻ lên đường phục hưng Tổ Quốc. Tiếng nói của anh lan tỏa trong không gian ba chiều chứa biết bao tâm huyết của một người suốt đời vì nước quên mình.
Chính những khẳng khái của ngôn tự bật lên từ trái tim nhiệt nồng của anh qua những bài thuyết giảng về sự tồn sinh nhân ái chuyển lưu vào mạch sống thế nhân, đã làm mọi người thương tiếc khôn nguôi khi anh ra đi. Ra đi mà hiện hữu, bởi di sản nhân sinh anh để lại cho đời còn đẹp mãi.
Tổ Quốc luôn sinh động dưới màu cờ vàng, mãnh lực của dân tộc chuyển mình xây dựng lại quê hương phát khởi từ một phần của di sản ấy. Những đóa hoa tình của những người thân thương đang trao tặng anh hôm nay, có chứa cả nước mắt và lời nguyện cầu anh mãi bình yên và tiếp trợ cho những sinh lực mới đang nẩy mầm sống đẹp cho mùa Xuân Dân Chủ trên quê hương Việt Nam.
Cao Nguyên
Washington.DC - 12/3/2016
(Tưởng nhớ Giáo Sư Nguyễn Ngọc Bích - Ngày giỗ đầu 02/03/2017)
Đầu Tháng Ba, miền Đông Bắc Hoa Kỳ chưa thoát khỏi những cơn gió lạnh Mùa Đông, máy sưởi vẫn còn rì rào phả ấm vào lúc đồng hồ bật lên một nấc theo nhịp gõ Mùa Xuân.
Anh ra đi giữa lằn ranh Đông - Xuân, giữa lạnh và ấm của Đất và Người. Nắng chưa đủ độ hồng như những đóa hoa từ thân bằng quyến thuộc, từ chiến hữu và văn thi hữu đem đến tặng anh, long lanh đủ các sắc màu mà hoa có được nhờ hơi ấm của tình người.
Tâm trí tôi thầm thì cùng anh, níu ngọn bút xuống ngoằn nghèo trên mặt giấy những vòng chữ như khi tôi nhặt những cánh hoa rơi quanh bờ huyệt thả bay xuống chạm nóc áo quan vốn đã ngập đầy những đóa hoa tình quanh một lẵng hoa hồng rực đỏ có cài giải băng trắng ghi dòng chữ "Của Bé Tặng Anh". Bé Hợi của anh đó - Tình của Chị gởi cho anh quá tuyệt vời. Tuyệt vời như lời cuối của Chị nói theo giọt nước mắt rơi trên những đóa hoa: "Anh an nghỉ nhé trong lòng đất Mẹ, lòng đất không hề phân biệt là đất quê mình hay đất quê người".
Đứng bên Chị, tôi nghe rõ điều đó. Nhìn những hạt cát bám trên cánh hoa tôi vừa nhặt, dẫu biết sau nở sẽ tàn, sau hợp sẽ tan, mọi sinh thể rồi cũng về với đất theo chu kỳ sinh tử hằng nhiên, nhưng mắt mình không ngăn được dòng lệ xót cay!
Nhớ năm kia tôi viết bài "Vãi Chữ Lên Trời" tiếp theo bài "Rải Tro Theo Gió" của nhà văn Nguyễn Tường Thiết về những hạt tro của di thể tướng Ngô Quang Trưởng thoát bay từ đỉnh đèo Hải Vân xuống lòng biển rộng. Hôm nay những cánh hoa thoát bay từ những bàn tay thân thương xuống lòng huyệt lạnh, chỉ khác ở dung tích mà không khác sự dung chứa theo lời nguyện cầu sưởi ấm hồn người đã giã từ nhân thế.
Đất hay Nước vẫn ôm trọn một đời người khi ra đi về cõi vĩnh hằng!
Lúc còn bên nhau, chỉ cần một nụ cười mỗi khi gặp cũng đủ thấy vui. Khi xa nhau, mới cảm thấy ngậm ngùi với bao lời muốn nói. Thế mới hay, sự nhớ thương còn sâu đậm hơn tình thân mến. Lời của trái tim đẹp hơn tiếng nói của vành môi!
Anh Bích ơi! Tôi còn đủ chất lãng mạn ngôn từ như anh đã từng trêu tôi phải không? Thật sự hôm nay tôi rất muốn viết gởi anh một lá thư tình chứa đầy ngôn ngữ của trái tim đã từng thổn thức suốt chiều dài hơn nửa thế kỷ lịch sử đau thương mà anh em mình đã dấn thân nhập cuộc bảo quốc, an dân.
Như thơ tôi viết tiễn biệt người chiến hữu năm xưa:
Vừa như mới ngã mũ chào
Mà phơ phất bóng chiến bào tầm xa
Ngựa giòn gõ vó bôn qua
Bụi hồng sương quyện lệ nhòa mắt cay!
Anh ra đi cũng quyện vào mắt người ở lại biết bao dòng lệ cay như vậy, anh ra đi đột ngột đến nỗi tôi không tin ở mắt mình khi nhìn anh nằm trong áo quan ở nhà quàn sáng nay!
Chữ nghĩa chứa chất liệu sử thi bao giờ cũng nhuốm nỗi buồn xa cội, rời quê. Muốn đột phá vòng khổ lụy bi ai, cần những lời ca dõng dạt như Người Nguyễn Đức Quang hát vang trong không gian lộng gió:
".. Ta như nước dâng, dâng tràn có bao giờ tàn
Đường dài ngút ngàn chỉ một trận cười vang vang
Ôm vết thương rỉ máu, vẫn cười dưới ánh mặt trời!"
Anh cũng đã cười dưới ánh mặt trời qua bao cuộc đổi đời nghiệt ngã từ Bắc vào Nam, từ quê nhà ra hải ngoại. Tiếng cười của anh tiếp truyền theo lời anh nhắn gọi tuổi trẻ lên đường phục hưng Tổ Quốc. Tiếng nói của anh lan tỏa trong không gian ba chiều chứa biết bao tâm huyết của một người suốt đời vì nước quên mình.
Chính những khẳng khái của ngôn tự bật lên từ trái tim nhiệt nồng của anh qua những bài thuyết giảng về sự tồn sinh nhân ái chuyển lưu vào mạch sống thế nhân, đã làm mọi người thương tiếc khôn nguôi khi anh ra đi. Ra đi mà hiện hữu, bởi di sản nhân sinh anh để lại cho đời còn đẹp mãi.
Tổ Quốc luôn sinh động dưới màu cờ vàng, mãnh lực của dân tộc chuyển mình xây dựng lại quê hương phát khởi từ một phần của di sản ấy. Những đóa hoa tình của những người thân thương đang trao tặng anh hôm nay, có chứa cả nước mắt và lời nguyện cầu anh mãi bình yên và tiếp trợ cho những sinh lực mới đang nẩy mầm sống đẹp cho mùa Xuân Dân Chủ trên quê hương Việt Nam.
Cao Nguyên
Washington.DC - 12/3/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét